THẦY
TÔI
Thầy
rất
tôn
trọng
quyết
định
của
em.
Thầy
mong
em
sớm
đạt
được
ước
mơ
của
mình!
THẦY
TÔI
Tháng
mười
một
về,
khi
gió
heo
may
thổi,
bao
kỉ
niệm
mơn
man
về
tuổi
học
trò,
về
thầy
tôi
lại
lần
lượt
hiện
về.
Thầy
tôi
đã
ngoài
bảy
mươi,
cái
tuổi
mà
người
xưa
nói
“
thấp
thập
cổ
lai
hy”.
Thế
nhưng,
thầy
tôi
trông
còn
khỏe
lắm.
Mái
tóc
thầy
như
cước,
nước
da
hồng
hào,
chỉ
mỗi
tội
thời
gian
đã
làm
thầy
tôi
nhăn
nheo
và
cặp
mắt
không
còn
tinh
tường
nữa.
Nhớ
ba
năm
về
trước,
cũng
mùa
gió
heo
may,
tôi
về
thăm
quê.
Tìm
đến
nhà
thầy
giáo
năm
xưa
đã
dẫn
dắt
tôi
nên
người
mà
không
sao
kìm
được
nước
mắt.
Cũng
dáng
hình
ấy,
thầy
đang
chăm
chú
tìm
một
cái
gì
đấy.
À,
thì
ra,
thầy
đang
tìm
nguyên
ngân
vì
sao
giò
lan
của
thầy
cứ
héo
dần,
héo
dần.
Hóa
ra
là
lũ
sâu
đục
thân
đã
cướp
đi
thành
quả
của
thầy
tôi.
Gặp
lại
tôi,
thầy
nhận
ra
ngay,
đứa
học
trò
ngày
nào
hay
nghịch
ngợm
để
thầy
phải
hay
nhắc
nhở,
đứa
học
trò
hay
nghĩ
ra
những
kế
để
chọc
ghẹo
thầy.
Tôi
nhớ
hồi
ấy,
thầy
tôi
vốn
là
thương
binh
từ
mặt
trận
miền
Nam
trở
về.
Vì
trường
thiếu
giáo
viên
và
cũng
vì
muốn
cống
hiến
cho
ngành
giáo
dục
và
thế
hệ
trẻ
như
chúng
tôi
mà
thầy
đã
quay
lại
với
bục
giảng.
Vì
vậy
mà
thầy
vào
cầm
phấn
chiến
đấu
trên
bục
giảng.
Những
bài
giảng
của
thầy
cứ
thấm
vào,
thấm
vào
tâm
hồn
tuổi
thơ
và
lớn
dần
lên
với
chúng
tôi.
Ấy
vậy
mà,
chúng
tôi
vẫn
tìm
mọi
cách
để
chọc
ghẹo
thầy
bởi
thầy
là
giáo
viên
chủ
nhiệm,
thầy
lại
quá
nghiêm
khắc
khi
chúng
tôi
không
học
thuộc
bài.
Một
ngày
nọ,
cũng
như
mọi
ngày,
chúng
tôi
rủ
nhau
đi
kiếm
quả
cây
lông
khỉ.
Quả
cây
này
mà
ai
đụng
vào
ngứa
hết
nỗi.
Mọi
kế
hoạch
đã
được
tính
toán
trước.
Chúng
tôi
đã
bôi
sẵn
lên
bàn
giáo
viên
và
ngồi
vào
chỗ
ngay
ngắn.
Thầy
bước
vào
lớp.
Cả
lớp
đứng
dậy
chào.
Thế
nhưng,
thầy
giáo
của
chúng
tôi
không
đến
mà
thay
vào
đó
là
một
thầy
giáo
khác.
Khi
hỏi
được
nguyên
nhân
thì
biết
rằng
thầy
tôi
phải
vào
nhập
viện
vì
vết
thương
do
đạn
của
kẻ
thù
tái
phát.
Lúc
đó,
cả
lũ
chúng
tôi
ân
hận
vô
cùng.
Hiểu
rõ
ngọn
ngành,
chúng
tôi
bắt
đầu
mới
cảm
thấy
quý
thầy
hơn.
Ngày
thầy
ra
viện
và
lên
lớp,
chúng
tôi
vui
như
đón
mẹ
về.
Và
rồi,
những
bài
học
thầy
giảng
lại
cùng
tuổi
thơ
tôi
lớn
lên.
Rồi
tôi
phải
làm
hồ
sơ
thi
đại
học,
một
quyết
định
làm
nên
ngã
rẽ
của
cuộc
đời.
Thầy
tôi
đã
tư
vấn
cho
từng
đứa
học
trò
một.
Riêng
tôi,
con
bé
bướng
bỉnh
không
chịu
nghe
lời
thầy.
Tôi
một
mực
thi
bằng
được
sư
phạm
Văn,
mặc
dù
tôi
học
rất
đều
và
tốt
các
môn.
Có
lẽ,
những
bài
giảng
Văn
của
thầy
đã
tạo
trong
tôi
những
ấn
tượng
quá
lớn.
Khi
nghe
tôi
giải
thích,
thầy
nói:
-
Thầy
rất
tôn
trọng
quyết
định
của
em.
Thầy
mong
em
sớm
đạt
được
ước
mơ
của
mình!
Nhờ
có
lời
động
viên
của
thầy
mà
tôi
có
thêm
động
lực.
Ước
mơ
của
tôi
bước
đầu
trở
thành
hiện
thực.
Ngày
tôi
xách
va
li
lên
đường
nhập
học,
tạm
biệt
thầy,
tạm
biệt
quê
hương,
mắt
thầy
tôi
ngấn
lệ.
Có
lẽ
thầy
rất
vui
khi
bước
đầu
tôi
đã
thực
hiện
được
ước
mơ.
Thế
nhưng,
ngày
tôi
ra
trường,
đi
dạy
hợp
đồng
rồi
cắt
hợp
đồng,
tôi
lại
xách
va
li
vào
miền
Nam.
Tôi
đến
chào
thầy.
Tôi
nghĩ
đi
rồi
không
biết
lúc
nào
gặp
lại.
Mắt
thầy
lại
ngấn
lệ
nhưng
thầy
vẫn
không
quên
động
viên
tôi:
-Thầy
tin,
em
sẽ
làm
được!
Và
rồi
hơn
mười
năm
trôi
qua,
ước
mơ
của
tôi
đã
đạt
được
như
tôi
và
thầy
mong
ước.
Tôi
trở
về
thăm
thầy.
Với
cặp
kính
tròn
ngày
nào
nhưng
thầy
tôi
đã
già
đi
trông
thấy.
Thế
nhưng,
thầy
vẫn
quan
tâm
đến
từng
đứa
học
trò
trong
lớp,
hỏi
thăm
công
việc
từng
đứa
một.
Có
lẽ,
thời
gian
vẫn
trôi
qua
nhưng
tình
thầy
tôi
vẫn
ở
lại?!
Mùa
gió
heo
may
này
lại
về,
tôi
không
về
thăm
thầy
được.
Tôi
điện
về
thăm
thầy.
Giọng
thầy
tôi
yếu
hẳn,
yếu
hẳn.
Thầy
ơi!
Thời
gian
thật
quá
phũ
phàng.
Thầy
đã
cho
chúng
tôi
bao
năm
bụi
phấn?
Vậy
mà….Khi
đã
hiểu
ra
thì
tất
cả
đã
quá
muộn.
Tôi
và
lũ
bạn
còn
nợ
thầy
một
lời
thú
nhận
và
một
lời
xin
lỗi.
Vậy
mà…
lúc
nào
chúng
tôi
có
thể
nói
điều
đó
với
thầy?